Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Thầy: Bài thơ kính tặng Quý thầy cô nhân 20/11

Có lẽ,
Thầy chưa bao giờ đếm,
Đã bao đêm thao thức dưới ánh đèn,
Giáo án nào trăn trở giữa đêm đen,
Dòng mực tím phủ dần trang giấy trắng.


Có lẽ,
Thầy chưa bao giờ đếm
Bụi phấn trắng
Đã rơi...
          rơi...
              ...lặng lẽ dưới chân Thầy!
Để hoá thành những bài học hôm nay,
Trao cho học trò bao nhiêu kiến thức.

Thầy ơi!
Nếu được ước,
Chúng em vẫn sẽ ước,
Tất cả học trò đều giỏi, đều ngoan.
Để thầy cô trên khắp thế gian,
Không như bụi phấn rơi...rơi...lặng lẽ!
Không hoài công khi đã dành tuổi trẻ,
Dìu dắt chúng em từng bước tiến vào đời,
Dẫn lối chúng em bằng bụi phấn rơi rơi.


Và cứ thế,
Mãi mãi là như thế,
Bụi phấn dẫn đường bao nhiêu thế hệ,
Lấp lánh rơi dù chỉ lặng lẽ chênh vênh!

Thầy ơi!
Ngoài kia biển rộng, sông sâu đầy sóng,
Và núi cao ghềnh đá cheo leo,
Bên em có lời giảng mang theo,
Chắp đôi cánh qua sông, vượt núi.


Thầy ơi!
Những tháng ngày này em mãi nhớ
Từ nơi đây,
Chim tung cánh vào đời,
Chao liệng giữa bầu trời...
        ...bao la...
                nhẹ nhàng mà vững chãi.
Qua lối này em khẽ gọi...
                Thầy ơi!